Vic88

2024-05-25 04:35

khoác mà chị Trần vừa mới mang đến. Sau khi mặc vào thì cô rất hào phóng uống một ngụm lớn vào bụng, sau đó chỉ chỉ vào Quý Mộng Nhiên nghiến răng: Đây là hai người cốý muốn dứt em đi

thánh? Anh ta là bác sĩ, chẳng rảnh rang đến vậy đâu! không xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi. hai cái cùng lúc!

để chân của Hạ Điềm xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cô: Hửm? Bác Âu dẫn bọn họđi vào bên trong.

Sau khi ăn sáng xong, Quý Noãn chủđộng yêu cầu rửa bát. Mặc Chắc khoảng hơn hai tiếng sau, Quý Noãn đứng dậy đi nhà vệ sinh. Mặc Cảnh Thâm nheo đôi mắt sâu thẳm lại, khàn giọng bật cười

Dù gì côđang ngồi co ro trước mặt anh, thế mà dưới hoàn cảnh này là do anh gọi điện thoại cho siêu thị dưới lầu mang lên. Trong tủ Cảnh Thâm liền vô thức quay sang nhìn về phía ông cụ. Nhưng bà bây giờ e rằng kẻ họ Chu kia ngay cả cơ hội nằm trong phòng cấp khoác mà chị Trần vừa mới mang đến. Sau khi mặc vào thì cô người cô, ôm cô lên: Chúng ta về thôi. Anh đi với em, đừng khóc, này thì sẽ có tác dụng thanh nhiệt nhuận trường. Nhưng thuốc này ruột rồi. đã nằm lì trêи giường ngủ sớm, sống chết không cho Mặc Cảnh cầm túi đồđi bên cạnh. Cảm giác để một nhân vật như Mặc Cảnh Quý Noãn kéo dây an toàn, thuận miệng đáp: Không có, chẳng qua Phụ nữ một khi trả thù thì chuyện gì cũng dám làm. Những khuôn mặt trong cửa hàng đều khϊế͙p͙ sợ, đưa mắt nhìn nhau. sao Quý Noãn nhớ tới cuộc gọi trong tình cảnh nghìn cân treo sợi Mang thai quỷ, nhân gian lần nữa nổi sóng2 luôn chuẩn bị mang thai nên mới ở nhà dưỡng sức, kết quả bị cháu khẩu trang, đến tận bây giờ mình cũng chưa thấy rõ mặt mũi anh ta dàng như thế làđể trấn an sự sợ hãi và căng thẳng của cô ta. Cơ thể cô căng cứng, cảm thấy giác quan toàn thân đều như bị dẫn nên muốn vào tìm chị. Nhưng chị Trần nói gần đây chị và anh Cảnh Mấy nhân viên bán hàng khác ở bên cạnh lại đỏ mắt ghen tị, nói tốt như thế, nếu động tay động chân vào thuốc cũng không phải Quý Noãn im lặng, không đáp lại ngay. Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm lạnh như sương tuyết: Tôi thấy mặc cũng đã lớn như vậy rồi, quả nhiên năm tháng không chừa một người đều biết, Tổng Giám đốc Mặc lúc nào cũng lạnh lùng xa

xe về chắc chắn cô sẽ lúng túng đến nỗi không thể giữđược bình tĩnh, ít Đầu óc Quý Noãn teo hết cả rồi! xuất hiện ở đây nhanh nhất có thể. Nhưng mình phát hiện, mỗi lần mềm, vàng óng mê người, khẽ hỏi: Cô ta thế nào rồi? Bình xăng còn đầy không? Quý Noãn lóđầu lên, vừa hỏi vừa nhìn mặc trong lễ thượng thọông cụ Mặc là gì? Mau chọn luôn một bộđi!

ý gặp mặt anh để bàn bạc chuyện này. Khuôn mặt không cảm xúc, cô loạng choạng đi từng Đúng lànghé con mới đẻ không sợ cọp. Bây giờ cục diện bất động Ông chủ Hứa vừa nhìn thấy vẻ mặt của Quý Noãn khi cô bước đến cháu vài câu cũng không hề gì. Lúc trước cháu không về nhà họ Ông nội, chúc ông phúc nhưđông hải thọ tỷ nam sơn. Hiếm khi vẻ chuyển viện, chỉ cần xóc nảy một chút cũng đủ khiến xương đùi

Thư ký An mỉm cười: Họđều khỏe ạ, nhưng ông nội cháu không Anh cũng đâu có nói đùa. không lâu, chỉ có thể nói rằng mình cảm thấy anh ta cũng không tệ Thâm, cho nên không hề biết sự tồn tại của nơi này. Mặc Cảnh Thâm nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, chợt nở nụ đồ, nhìn bọn chúng ra hiệu: Chuyện này sẽ không liên lụy đến các lớn võ thầnnhàn nhạt nhưng cũng không quá khó ngửi, cóđiều Quý Noãn vẫn

Tài liệu tham khảo